Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010
TIẾNG SƠN CA
Tiếng sơn ca cất lên từ thanh vắng,
Nghe u hoài tiếng hót vẳng xa xôi,
Mây trên trời vô tình che vệt nắng,
Đâu biết rằng hãm nhiệt trái tim sôi.
Sơn ca hót, trời cao như chẳng biết,
Thả tiếng lòng theo ngọn gió bay xa,
Bời bời đường tơ, buồn vương da diết,
Mang nỗi niềm trăn trở những thời qua.
Ngày dần trôi bóng nắng chiều ngã xuống,
Đường còn xa hun hút lối chưa qua,
Đêm buông xuống chùng theo dòng ước muốn,
Ngóng trăng về soi sáng cõi riêng ta.
Trăng rơi rơi mát lòng chàng lãng tử,
Tắm trăng nhiều màu tóc trắng thời gian,
Người hữu hạn, còn trăng thì bất tử,
Chuyện tình đời đeo mãi với nhân gian.
Chàng lãng tử hằng mong tình bất diệt,
Gửi nỗi niềm qua tiếng hót sơn ca,
Trăng ngàn xưa vẫn một màu diễm tuyệt,
Trong vô thường sáng mãi đến muôn xa.
Đêm yên lành vọng lại tiếng sơn ca,
Chú Cuội cười thanh thản với Hằng Nga.
tiengsonca
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Ai đứng đó hồn xác lìa với bóng
Trả lờiXóaThõng đôi tay không buộc nổi đời nhau
hun hút gió cuộc sống còn mấy nổi
rằng tương lai ai hộ nắm xương phau
Sơn ca hót nghe sao u uẩn quá
Trả lờiXóaNỗi niềm gì mà buồn thế chim ơi!
Bầu trời kia vẫn cao và xanh ngắt
Cứ tung trời thỏa cánh chim ơi.