Trang

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2018

BỤI PHẤN


BỤI PHẤN

Khi xưa ngồi dưới mái trường
Thầy cô dạy dỗ mở đường bước xa
Viết từ đạo đức nở hoa
Bảng đen lưu dấu trong ta dáng thầy.

Bụi nào nhớ mãi hôm nay
Phấn in tư tưởng người thầy hôm qua
Rơi trong dòng nhớ đường xa
Rơi miền ký ức lòng ta nắng đầy.

Có hạt đọng lại nơi đây
Bụi nào vương vấn lời thầy ngày xưa
Rơi trên triền nhớ bao mùa
Bục giảng ngày ấy vẫn chưa phai màu.

Có hạt sương trắng mái đầu
Bụi nào nối nhịp qua cầu nhân gian
Rơi trên đoạn phím cung đàn
Tóc thầy ngã trắng nắng vàng nơi em.

Em yêu giọng nói nhẹ mềm
Yêu những ánh mắt dịu hiền thầy cô
Phút giây qua tuổi học trò
Này đây nhớ lại chuyến đò ngày xưa.

Thầy cô chẳng quảng đò đưa
Có ai hay chữ không qua học thầy
Bao giờ kiến thức đủ đầy
Quên làm sao được người thầy yêu thương.

Ngày xưa ngồi dưới mái trường
Thầy đã dìu dắt con đường thành nhân
Dạy cho em biết xa gần
Dỗ dành hết sức ân cần với em

Cho em vầng sáng soi đêm
Em vào cuộc sống vững tin trong đời
Bài học thầy dạy nên người
Hay như cuốn sách sáng ngời nhiều trang


Mai kia mãi nhớ lời vàng
Sau này biết sống cho đàng hoàng hơn
Lớn lên em mãi nhớ ơn
Người ươm kiến thức mở hồn về sau

Làm sao ngọc sáng lên màu
Có thầy bắc nhịp qua cầu tiến thân
Bao giờ thầy cũng sáng ngần
Quên làm sao được chữ vần đầu tiên.

Ngày xưa cô tựa mẹ hiền
Thầy như ông lái đưa thuyền qua sông
Dạy em trung thực nằm lòng
Dỗ dành những lúc tuôn dòng lệ rơi.

Khi em đã lớn nên người
Tuổi thơ em cả một trời yêu thương
Còn đây dấu ấn học đường
Thơ em gửi trọn ngàn thương đến thầy.

                                      Văn Thắng